XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Mắt trái


Phan_41

Anh đang định phát biểu cảm tưởng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẹp đầy kì vọng của Diệu Diệu, câu khen ngợi đang định bật ra lại ngoằn ngoèo ở lưỡi một vòng, rồi biến thành một câu chê bai không chút nể mặt, ghét bỏ nói: “Khó ăn muốn chết, trước kia tôi cũng chưa từng ăn loại thức ăn có hại cho sức khỏe thế này, làm sao biết được có phải vị này hay không?” Nếu vài năm trước mà có ai nói cho anh hay, sau này anh sẽ thành một người không sợ bẩn, không sợ mệt, không sợ no, cùng một người phụ nữ “ăn thử”, anh tuyệt đối sẽ cười vào mặt người đó.

Hai ngày nay, Bạch Lập Nhân ăn đồ ăn vặt muốn bội thực luôn.

Ể?

Nghe vậy, Diệu Diệu thất vọng, nhưng cũng không uể oải như lúc nãy nữa.

Đêm nay tạm thời kết luận thế này: Bạch Lập Nhân chưa ăn qua khoai tây chiên, không thể nào nhận xét, không thắng không thua, cách mạng chưa thành công, cần nỗ lực cố gắng!

Điện thoại trong phòng đột ngột vang lên, theo thói quen, Diệu Diệu định nhấc tay nghe máy.

Cô vẫn giữ thói quen như lúc trước, đây chẳng qua chỉ là một động tác theo bản năng mà thôi.

Nhưng làm xong, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn năm ngón tay trong suốt của mình, lẳng lặng ngẩn người.

Bạch Lập Nhân nhấc điện thoại, sau khi nghe được giọng nói của mẹ mình, chỉ mới vài câu thôi đã cau mày: “Nhanh vậy sao?”

Thì ra mẹ anh đã sắp xếp để anh đi xem mắt đâu vào đó, hơn nữa, không chỉ một người.

Mẹ Bạch vẫn nghĩ anh và Diệu Diệu là một đôi, cũng rất vui mừng, nhưng từ khi anh và cô chia phòng trọ, mỗi người một ngả, sau lại truyền ra chuyện Diệu Diệu vì tình mà tự sát, thì bà chỉ có thể chết tâm.

Bây giờ còn nghe anh nói đồng ý đi xem mắt, bà vui còn không hết nên rất tích cực chuẩn bị.

“Tối nay, tối mai, tối kia đều có mối xem mắt sao?” Da đầu Bạch Lập Nhân bỗng run lên.

Diệu Diệu vốn đang hơi đau lòng, thấy anh như vậy lại không nhịn được nở nụ cười.

“Tốt lắm, mẹ hẹn tối nay hết đi! Gặp cùng lúc ba người!” Bạch Lập Nhân nhanh chóng quyết định, không muốn lãng phí nhiều thời gian.

Nếu có thời gian rảnh, anh muốn ở nhà nhìn cái cô kia luyện hấp công đại pháp hơn.

Diệu Diệu mắt chữ O, miệng chữ A nhìn chòng chọc Bạch Lập Nhân.

Như vậy cũng được? Anh ta nghĩ mình đi phỏng vấn tuyển việc chắc! Lại còn xem mặt cùng lúc ba người, không sợ họ làm gì anh sao?

Có não không vậy? Xem mắt kiểu đó không thất bại mới là lạ, có khi còn rước về ba dấu tay trên mặt cũng nên!

Mẹ Bạch ở đầu bên kia khuyên vài câu nhưng anh vẫn kiên trì: “Mẹ yên tâm, không vấn đề gì! Mẹ hẹn một người 7 rưỡi, một người 8 rưỡi, còn một người 9 rưỡi, cùng một chỗ nhưng khác bàn là được!” Xem mắt mỗi người một giờ là đã chú tâm lắm rồi.

Mẹ Bạch lúc nào cũng không lay chuyển được Bạch Lập Nhân nên đành gác điện thoại, chuyện cứ như vậy mà quyết định.

Anh xoay người về phòng thay quần áo.

“Này! Như thế thật không có thành ý!” Diệu Diệu thay mặt nữ đồng bào bênh vực kẻ yếu, lẽo đẽo đi theo anh.

Anh đóng cửa, cô vẫn xuyên tường đi vào.

Đây là lần đầu tiên Diệu Diệu bước vào phòng ngủ của anh, tuy trước đây cũng rất muốn bước vào nhưng ngại vì nơi này hiện tại là phòng của anh, cô sợ anh chê cô phiền nên đành làm tổ ở phòng khách.

Phòng này, cũng từng là phòng ngủ của cô.

Tuy bây giờ đồ đạc đã được thay bằng một chiếc chăn rất nam tính, lại thêm một chiếc bàn làm việc để đặt máy tính, hơn nữa bây giờ trong phòng còn sạch sẽ hơn trước, không nhiễm một hạt bụi, nhưng cách bài trí cơ bản vẫn không thay đổi, khiến cô vừa nhìn thấy đã có cảm giác thân thuộc đến độ hai mắt cay cay.

Bạch Lập Nhân cởi áo ngủ, lộ ra thân hình cường tráng.

Đúng thật là có một con rồng ở vai trái.

Hoa văn khá tinh xảo, Diệu Diệu dựa lại gần, tò mò vươn tay muốn sờ thử.

Rất đàn ông, nhưng mà, ha ha, không hợp với Bạch Lập Nhân.

Bỗng một tia sáng bắn ra từ hình xăm.

Đôi mắt của con rồng trên vai Bạch Lập Nhân đột nhiên trở nên cực kì rõ ràng, giống như muốn bay ra, miệng nó há rất lớn, màu đỏ như máu như thể muốn nuốt mất hồn phách của cô.

Diệu Diệu thảm thiết kêu lên một tiếng, giống như bị người khác đánh một cú, ngã mạnh trên sàn nhà.

Thì ra dương khí của Bạch Lập Nhân phát ra từ đây.

Vòng tay hắc diệu thạch chỉ có thể ngăn được luồng dương khí tỏa ra từ cơ thể anh, nhưng một khi cởi áo, lộ ra con rồng này thì hồn phách của cô căn bản không thể chịu nổi cảnh bị mắt và miệng nó cắn nuốt.

May mà cô nhanh chân.

Sau khi nghe được tiếng thét thảm thiết, Bạch Lập Nhân quay người lại nhìn Diệu Diệu không biết từ khi nào đã vào phòng, cả người mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở dốc ngồi bệt trên sàn nhà.

“Làm sao vậy?” Anh vội vàng đến xem xét.

“Anh mặc quần áo vào đã!” Diệu Diệu che hai mắt, kêu oai oái.

Ông trời ơi, cô sắp bị con rồng kia làm cho hồn phi phách tán rồi.

Cô rất kì lạ.

Không giống như con gái nhà người ta nhìn thấy đàn ông cởi trần, dù sao đó cũng không giống với cá tính của cô.

Bạch Lập Nhân vội vàng mặc một chiếc áo màu đen vào, thậm chí mới cài khuy được một nửa, anh đã nóng lòng bước đến.

“Có chuyện gì vậy?”

Trán Diệu Diệu đầy mồ hôi, nhưng vẫn cười cười: “Không có việc gì…” Cô không muốn khiến anh lo lắng, chẳng qua chỉ là bị con rồng trên vai anh thương tổn mà thôi.

Điện thoại trong phòng khách lại vang lên, không cần nghe cũng biết là mẹ Bạch gọi điện thúc giục anh ra ngoài.

“Bạch Lập Nhân, giường anh thoạt nhìn thoải mái quá… Tôi lên đó nằm một lát được không?” Cô càng nói càng nhỏ giọng, cực kì dè dặt.

Vừa rồi lúc cô bước vào phòng, quả thật rất xúc động vì nhớ lại chuyện cũ.

Nhưng nếu không phải do hiện tại cô quá yếu, cô nhất định sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Nhân sinh, thực sự là cực kì thê lương mà…

“Cô không theo tôi ra ngoài sao?” Anh kì lạ hỏi.

Mấy ngày nay cô vẫn theo sát anh không rời, bỗng dưng lại tự giác như vậy thật khiến anh không quen nổi.

Thực ra, anh không ngại ôm theo một chậu lan dạ hương đi xem mắt.

“Không càn đâu, anh đi xem mắt, tôi đi theo làm gì?” Diệu Diệu vô lực lắc đầu.

Thật ra cô cũng có ý đó, nhưng hiện tại không đủ sức.

Chỉ giơ nhẹ tay thôi đã thấy khó khăn rồi.

“Vậy được rồi, cô muốn lên giường nằm thì lên đi, khoảng 11 giờ tôi sẽ về.” Dạo gần đây Bạch Lập Nhân nói chuyện khá thoải mái.

Nghe vậy, Diệu Diệu cảm kích, động tác vô cùng thong thả, thong thả đến bên giường anh chui vào chăn.

Đã đâu vào đấy, cô thở dài một hơi rồi từ từ nhắm mắt.

Cảm giác được trở lại “nhà” thật tốt biết bao.

Bạch Lập Nhân vội vàng ra ngoài, không quên đóng cửa.

Chỉ là…

Trên đường đi anh vẫn không ngừng thắc mắc, vừa rồi trong phòng ngủ, chỗ Diệu Diệu ngã xuống, tại sao lại có một bãi nước?

Chương 8

Bạch Lập Nhân dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hoàn thành mọi việc, chỉ mới 10 giờ tối, anh đã tra chìa khóa vào nhà.

Diệu Diệu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế khi anh ra khỏi nhà.

Anh liếc mắt nhìn sàn nhà, đó là chỗ khiến anh cả tối hôm nay đứng ngồi không yên, lúc này nó rất sạch sẽ, một giọt nước cũng không thấy đâu.

Có lẽ lúc nãy là anh nhìn nhầm thôi.

“Diệu Diệu.” Bạch Lập Nhân kéo ghế ngồi ở đầu giường, khẽ gọi tên cô.

Kì lạ, hồn phách cũng buồn ngủ? Xem bộ dạng của cô, dường như đang ngủ rất ngon.

Nhưng, bọt nước toát ra từ trán cô là gì vậy?

Nghe thấy giọng anh, Diệu Diệu mở hai mắt, lập tức đáp lời: “Bạch Lập Nhân, anh về rồi à?”

Anh nhíu mày, phát hiện ra giường chỗ cô nằm xuống cũng ướt một mảng.

Nương theo ánh mắt anh, Diệu Diệu bỗng thấy căng thẳng, lập tức nói: “Không có gì, là mồ hôi của tôi thôi…”

Không xong rồi, anh sợ bẩn mà.

“Chút nữa là khô thôi, không có việc gì!”

Thấy chân mày Bạch Lập Nhân vẫn nhăn tít lại, Diệu Diệu vội vàng chủ động xin đi giết giặc: “Nếu không, anh còn ra dự phòng không? Tôi giúp…” Giúp anh thay, những lời này đều bị cô nuốt ngược trở lại.

Hiện tại, những thứ đơn giản như vậy cô chỉ có thể nói suông mà thôi.

Thật đau lòng.

Cô ở nơi này, cứ có cảm giác làm cái gì cũng không được, thật khiến người ta uể oải.

“Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Bị cảm sao?” Anh cau mày.

Nếu sớm biết cô không khỏe thì anh đã không ra ngoài.

“Tại tôi không đúng, không nên vào đây lúc anh đang thay quần áo.” Vì hai người họ đều đã trưởng thành, cô lại còn mặt dày muốn đến sờ con rồng kia nên mới bị dương khí làm bị thương.

Bạch Lập Nhân hơi sửng sốt: “Không phải tôi có đeo vòng tay sao?” Vì sợ làm cô bị thương nên ngay cả khi ngủ hay khi tắm, anh đều không gỡ nó ra.

“Trên vai anh xăm một con rồng, tôi tò mò, nên…” Động tay động chân chút.

“Vậy về sau cô đừng chạm vào nữa, tôi cũng sẽ không cởi trần trước mặt cô nữa.” Thời tiết dạo này cực nóng, cho dù bật điều hòa thấp thì lúc ngủ anh cũng gần như cởi sạch.

Không ngờ, chỉ mới cởi áo thôi mà sự tình đã nghiêm trọng như vậy rồi.

Xem ra, lại phải thay đổi thêm một thói quen nữa.

Dạo này anh đối xử với Diệu Diệu tốt đến mức đáng phải kinh ngạc.

Diệu Diệu khó khăn nặn ra một nụ cười.

Vì hôm nay đi xem mắt nên Bạch Lập Nhân mặc sơ mi đen, trông rất lịch lãm, càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh.

Diệu Diệu bỗng phát hiện, mình hơi ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên cô để ý, thì ra mình cũng có một người bạn đẹp trai như thế.

“Khai thật đi, buổi xem mắt tối nay thế nào?” Diệu Diệu hỏi vấn đề mà mình vốn rất quan tâm: “Mấy cô ấy có hợp với tiêu chuẩn của anh không?”

“Người thứ nhất làm ở cục thuế, 25 tuổi, ngoại hình tạm ổn.” Bạch Lập Nhân không muốn giấu cô điều gì nên thành thật trả lời.

“Công việc cũng tốt, chẳng khác gì đang cầm một cái bát bằng vàng. Nếu anh và cô ấy qua lại, vậy mấy vấn đề liên quan đến thuế ở công ty cũng có thể được giúp đỡ rồi!” Diệu Diệu lập tức nghĩ đến chuyện này.

“Không được, cô ta xem mình chẳng khác gì nữ vương, khi nói chuyện ánh mắt rất cao ngạo!”

Bạch Lập Nhân lắc lắc tay.

Nếu để anh và loại phụ nữ như vậy lên giường, hẳn nào cũng dùng ánh mắt đông chết đối phương trước cái đã.

Loại người này mà có hẹn hò, chắc cả năm rưỡi cũng không nở ra tí cảm xúc nào, cho nên anh lập tức loại trừ.

“Chẳng phải anh cũng thế à, còn không biết xấu hổ đi phê bình người khác!” Diệu Diệu trách.

Bị anh trừng mắt một cái thì lập tức cười cười: “Vậy người thứ hai thì sao?”

“Người thứ hai là người mẫu nổi tiếng, hình như đang tham gia chương trình nào đó trên tivi.”

“Lợi hại vậy sao?” Diệu Diệu sợ hãi than: “Chắc dáng người đẹp lắm!”

Bạch Lập Nhân nhìn cô một cái, thú thực, anh chẳng thấy dáng người đối phương đẹp hơn cô chút nào, nếu Diệu Diệu mà tham gia chương trình gì đó, có khi còn áp đảo cô ta cũng nên.

“Quên đi. Tôi vừa nhìn thấy mấy cô ngực to đã không có chút cảm tình nào rồi!” Cả buổi tối, đối phương hết hỏi anh cái này đến cái kia, khiến anh cảm thấy rất phản cảm, còn ước phải chi mình đừng đồng ý đi gặp mặt cô ta.

“Người này… Người ta ngực to thì làm phiền anh chắc?!” Diệu Diệu tức giận bất bình.

Không có.

Người khác ngực to thì anh không ngại, nhưng mà, cô thì khác, rất phiền mắt anh.

Bạch Lập Nhân không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt không ngừng lóe ra.

Anh nhìn cô như thế lại khiến cô ngượng, lấy hai tay che đi bộ ngực kiêu ngạo ít nhất cũng phải 34D, lúng túng lảng sang chuyện khác: “Vậy, người thứ ba?”

Bạch Lập Nhân trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Là giáo viên, ngoại hình bình thường nhưng trông rất thoải mái, rất ưa nhìn.”

Diệu Diệu ngẩn ra, cô cứ nghĩ anh sẽ tiếp tục phê bình.

Không ngờ, hình như ấn tượng của anh với cái cô thứ ba này rất tốt.

“Tôi bị cô người mẫu kia quấn lấy nên đến muộn vài phút, nhưng cô ấy rất kiên nhẫn, cũng không tỏ ra giận dữ.” Lúc đó mới ngồi được mười mấy phút, anh đã vội vã trở về, lấy lý do có chuyện quan trọng rồi vội vàng chấm dứt buổi hẹn, đối phương cũng rất rộng lượng, khiến anh ấn tượng khắc sâu.

“Là một người phụ nữ hiền lành thành thật, rất giống mẹ tôi.” Bạch Lập Nhân cười nhẹ, nói ra quyết định mà trên đường về mình đã suy nghĩ kĩ càng: “Tôi nghĩ, cưới vợ thì nên cưới một người phụ nữ bình thường một chút, nên định sẽ thử hẹn hò với cô ấy.” Nếu mọi chuyện thuận lợi, anh định sẽ đốc thúc chuyện chung thân đại sự của mình luôn, sau đó “đưa” cho cô thứ cô cần.

Ngoài ý muốn, Diệu Diệu ngơ ngác mở miệng, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ chầm chậm buông ra một câu: “Bạch Lập Nhân, tôi muốn ngủ.” Đầu cô vẫn còn rất choáng váng.

Quan trọng là, trái tim đột nhiên thấy không thoải mái.

“Làm sao vậy, lại thấy khó chịu à?”

Anh thấy cô vẫn còn đổ mồ hôi không ngừng, như thể sắp hóa thành một vũng nước.

“Nếu không thử đi…” Bạch Lập Nhân định nói nếu không thử đi bác sĩ xem thế nào, nhưng bỗng nhớ ra, cô thế này thì làm sao xem bệnh được?!

“Số điện thoại nhà cô bao nhiêu, để tôi gọi hỏi mẹ cô xem tình huống này nên xử lý thế nào!” Vừa dứt câu, anh đã móc điện thoại ra.

“Không cần đâu, tôi biết thế này không chết được, chỉ yếu đi vài ngày thôi.” Diệu Diệu chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Bạch Lập Nhân, có thể cho tôi tiếp tục mượn giường ngủ một giấc không?”

Trên giường có mùi hương rất tươi mát, rất dễ chịu, khiến cô vô cùng an tâm.

“Không về lại chậu hoa cũng được sao?” Bạch Lập Nhân hỏi xác nhận.

“Không sao. Chỉ cần về đó trước khi trời sáng là được…” Giọng cô càng lúc càng nhẹ.

Anh đứng dậy, vì để đề phòng vạn nhất nên buông toàn bộ màn cửa xuống, cho dù cô có ngủ quên thì trong phòng cũng không quá sáng, sẽ không ảnh hưởng đến hồn phách của cô.

“Tốt rồi, ngủ ngon! Tôi ra sô pha ngoài phòng khách ngủ, có việc thì cứ gọi.” Bạch Lập Nhân nói xong thì xoay người mở cửa đi ra, sao hôm nay anh ta nói chuyện dễ nghe vậy?

Vì quá buồn ngủ nên Diệu Diệu hơi mơ hồ, có phần dại ra, nhưng cũng biết dáng người anh cao như thế, làm sao nhét vừa sô pha? Cho dù đêm nay có chịu thiệt nằm ngủ ở đó, sáng mai thế nào cũng bị đau lưng cho mà xem.

“Anh có muốn cùng ngủ không, giường rộng thế này, ngủ hai người cũng không sao mà…” Cô mơ màng hỏi.

Nhưng Bạch Lập Nhân lại nghe rất rõ ràng.

“Nam nữ thụ thụ bất thân…” Anh khó xử.

“Đừng đùa, tôi là bán quỷ đó, đàn ông muốn chạm còn chạm không được, bày đặt nam nữ thụ thụ bất thân…” Diệu Diệu nhắm mắt lại, khóe môi cười tự giễu.

Thế nhưng ngủ chung một giường, cũng không tiện thật.

“Mà thôi quên đi, cái giường này cũng chỉ còn trống một nửa, làm sao anh ngủ được…” Diệu Diệu nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Tôi đi tắm trước, tí nữa mới ngủ.” Bạch Lập Nhân vẫn tiếp tục mở cửa phòng.

Ý của anh là từ chối hay đồng ý vậy? Quên đi, cô chỉ lo cho anh thôi, có phải muốn “ngủ” với anh đâu.

Cơn buồn ngủ ập đến khiến Diệu Diệu không suy nghĩ được nữa, lại lần nữa nặng nề mê man.

Tắm rửa xong, Bạch Lập Nhân xác định lại lần nữa, chỉ khi đã chắc chắn cổ áo ngủ đủ cao, che khuất được hoàn toàn con rồng trên vai mới an tâm.

Anh biết mình hồ đồ, biết thừa Diệu Diệu vì con rồng trên vai mình nên mới bị thương, hiện tại tốt nhất phải cách xa cô một chút mới là đối sách.

Nhưng…

Anh bước ra khỏi phòng tắm.

Trước kia anh vẫn không tin, hiện tại mới hiểu, thích một người là luôn muốn được đến gần người ấy, khát vọng này căn bản không thể áp chế.

Nếu, cô đã chủ động mở miệng…

Chờ đến khi cô “tỉnh” lại, có lẽ cô sẽ vô cùng hạnh phúc mà trở thành vợ người khác.

Giường hơi lạnh, Bạch Lập Nhân căng thẳng nằm xuống.

Thật là, cũng đâu phải lần đầu tiên ở chung một chỗ với cô!

Hơn nữa, hiện tại cô ngủ rất say, căn bản làm gì có chuyện gì xảy ra. Anh luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, rằng cô không phải là một con người đầy đủ.

Dựa vào khoảng cách rất gần giữa hai người, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài trên gương mặt trong suốt đang ngủ say đối diện.

Bạch Lập Nhân giơ cánh tay lên giữa không trung, thoạt nhìn như thể Diệu Diệu đang say ngủ trong lòng mình.

Anh kìm lòng không dậu lén lút đưa môi lại gần cánh môi gợi cảm kia, cô ngủ hơi hé miệng, nếu không phải không có cảm xúc thực tế, đây chẳng khác gì một nụ hôn vô cùng dịu dàng.

Anh lùi lại, đem chăn cuốn lại thành một lỗ hổng hình tròn, như thể đang đắp lên người Diệu Diệu.

“Ngủ ngon.” Biết rõ cô không nghe thấy, nhưng anh vẫn dịu dàng chúc cô ngủ ngon.

Nhắm mắt lại, Bạch Lập Nhân lại lo lắng mở mắt ra.

Xác định cô vẫn nằm đây, anh mới an tâm nhắm mắt lại.

Có đôi khi anh rất lo lắng, lo lắng việc hồn phách của cô ở bên cạnh mình, thật ra chỉ là một giấc mơ, còn sự thật lại là việc Diệu Diệu vẫn đang mất đi tri giác nằm ở bệnh viện, sống chết chưa rõ.

Không hiểu vì sao, anh vẫn luôn lo lắng như vậy.

Không biết đã trằn trọc bao lâu, Bạch Lập Nhân lại giật giật cơ thể, mở mắt ra một lần nữa.

Lại khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Cô vẫn đang ngủ rất ngọt ngào.

Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt điềm nhiên say ngủ của cô, đang định dời tầm mắt đã lâu không thể thu về…

Đột nhiên, anh hoảng hốt, cơ thể của cô không ngừng lóe sáng.

“Diệu Diệu!” Bạch Lập Nhân hoảng sợ đưa tay ra.

Nhưng, trước mắt anh, Diệu Diệu bỗng dưng biến mất.

Chương 9

Bạch Lập Nhân cuống cuồng.

“Diệu Diệu!”

“Diệu Diệu!”

“Diệu Diệu!”

Thế nhưng cho dù anh có hô to đến đâu thì cũng không nghe thấy bất cứ tiếng trả lời nào.

Lẽ nào cô quay về bệnh viện rồi? Bạch Lập Nhân nhanh chóng mở cửa phòng xông ra ngoài.

Cấp tốc chạy đến bệnh viện.

Tiết Khiêm Quân vẻ mặt mệt mỏi dựa lưng vào ghế dành cho người thăm bệnh ở lại qua đêm, khi nhìn thấy Bạch Lập Nhân thì ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Lập Nhân vốn là người rất xem trọng bề ngoài, nếu không phải hai người họ đã quá quen thuộc thì khi Tiết Khiêm Quân nhìn thấy người đàn ông nửa đêm mặc áo ngủ, đi dép lê chạy đến bệnh viện, anh đã nghĩ chỉ là người giống người mà thôi.

Bạch Lập Nhân ngay cả việc liếc mắt nhìn Tiết Khiêm Quân cũng tiếc, bước lên ấn mạnh chuông cửa phòng theo dõi đặc biệt.

“Có chuyện gì vậy?” Y tá mở cửa, vẻ mặt không hề dễ chịu, cũng hỏi câu tương tự.

“Liêu Diệu Trăn tỉnh rồi ư?” Bạch Lập Nhân xông tới hỏi.

Y tá cau mày, giọng nói vô cùng bực mình, “Không có! Không phải đã nói rồi sao? Nếu như cô ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo cho các anh trước tiên.” Theo như quy định, trong phòng theo dõi đặc biệt nhất định lúc nào cũng phải có người, nguyên nhân là vì nếu có chuyện khẩn cấp, phải lập tức thông báo cho người nhà bệnh nhân.

“Không có khả năng, cô ấy nhất định đã tỉnh!” Giọng Bạch Lập Nhân rất chắc chắc, Tiết Khiêm Quân hơi hơi cau mày, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.

“Anh nghe không hiểu tiếng người sao?! Tôi đã nói rồi, cô ấy chưa tỉnh!” Vì Bạch Lập Nhân quá cố chấp nên thái độ của y tá cũng thô lỗ hơn: “Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh, mời anh ngày mai lại đến!”

Sau đó không chút khách khí đóng cửa lại.

Thế nhưng Bạch Lập Nhân lại dùng sức đẩy mạnh cửa ra, y tá không kịp cản, suýt chút nữa va vào tường.

Bạch Lập Nhân không để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ chăm chăm bước nhanh vào phòng.

Tiết Khiêm Quân cũng ngẩn ra, yên lặng đi theo phía sau.

Bạch Lập Nhân hoàn toàn không biết Diệu Diệu nằm ở giường nào, nhưng phòng theo dõi đặc biệt không quá mười bệnh nhân, rất dễ tìm.

Các bác sĩ phụ trách cũng nghe thấy tiếng chuông mà chạy đến: “Tiên sinh, phiền anh nhanh chóng ra ngoài, thế này không đúng theo quy định!” Nhưng khí thế của Bạch Lập Nhân khi này rất mãnh liệt, không ai có đủ can đảm để ngăn anh lại.

“Bác sĩ, tim của bệnh nhân giường số năm đột nhiên ngừng đập!” Y tá khẩn cấp thông báo, bác sĩ cũng không đoái hoài đến bọn họ nữa, đi thẳng đến giường bệnh số năm.

Số năm?

Bạch Lập Nhân đặt tay lên tim, nó đang đập rất dữ dội trong lồng ngực, anh theo bước chân bác sĩ bước thẳng đến giường bệnh số năm.

Thấy bác sĩ đang cố gắng cứu sống một bệnh nhân nam trẻ tuổi, thân thể cao to thì thở phào một hơi.

“Tít. Tít” Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều, cùng với khuôn mặt trắng bệch của …

Chính là Diệu Diệu.

Đầu cô vẫn cuốn băng dày đặc, mắt nhắm chặt, trên người cắm đầy dây, màn hình theo dõi hiển thị huyết áp rất thấp, mạnh đập thong thả.

Không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

“Không thể nào, tại sao có thể như vậy?” Bạch Lập Nhân bị đả kích rất lớn.

Tại sao có thể như vậy? Anh cứ nghĩ…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .